Hiển thị các bài đăng có nhãn Phim. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phim. Hiển thị tất cả bài đăng

PHIM: THE CALL OF THE WILD - TIẾNG GỌI NƠI HOANG DÃ

TIẾNG GỌI NƠI HOANG DÃ
Tiếng gọi nơi hoang dã là bộ phim xoay quanh Buck – chú cún cưng được nuông chiều của nhà thẩm phán Miller. Sự cưng chiều của chủ nhân đã khiến Buck trở nên ngang ngược, quậy phá và cứng đầu; không một ai trong thị trấn dám đụng đến một sợi lông của Buck. Cho đến một ngày Buck lọt vào tầm ngắm của bọn trộm chó, cuộc sống vương giả từ đó bị thay bằng những ngày tháng cực khổ.
Buck bị bọn trộm chó bán đến vùng Alaska lạnh giá phương bắc, thời tiết trái ngược hoàn toàn với miền nam ấm áp. Tại đây Buck phải học cách làm quen với cái lạnh tê buốt của phương bắc, học cách trở thành một chú chó kéo – điều mà trước đây Buck chưa bao giờ được trải qua.
Trước khi bộ phim được công chiếu, chắc hẳn sẽ có nhiều bạn tự hỏi: Một bộ phim có nhân vật chính là con chó thì có gì mà xem? Đối với những bạn đưa ra câu hỏi này, Touch Cinema khuyên các bạn nên đến rạp và thưởng thức Tiếng gọi nơi hoang dã, chắc chắn suy nghĩ của bạn sẽ phải thay đổi chỉ sau khoảng 20 phút theo dõi phim.
Hành trình của Buck sẽ khiến khán giả phải ngẫm nghĩ về cuộc đời mình: liệu rằng mình đã thực sự cố gắng hết sức trong tất cả mọi việc chưa, đã cố gắng để thoát khỏi vùng an toàn của bản thân chưa, đã tìm thấy nơi mà mình có thể thỏa sức vùng vẫy chưa? Để rồi khi Buck từ một chú chó tập sự trở thành thủ lĩnh của cả đội chó kéo, người xem sẽ mỉm cười vì thành công của Buck. Khi Buck đi theo tiếng gọi của bản năng để thỏa sức chạy nhảy nơi rừng sâu, người xem sẽ có cảm giác như mọi xiềng xích xung quanh Buck đã được gỡ bỏ để nó có thể sống với những điều nó thực sự muốn.
Tiếng gọi nơi hoang dã mang đến cho khán giả rất nhiều cảm xúc tuyệt vời, từ sự thay đổi của một chú chó hư, đến tình cảm khăng khít giữa Buck với người chủ cũ của mình. Từ đó mang đến cho khán giả những thông điệp ngầm mà mỗi người xem có thể lý giải theo nhiều ý nghĩa khác nhau.

Share:

Phim: Of Gods and Men: Người Của Chúa và Tha Nhân


MSC BOMO

NGƯỜI CỦA CHÚA VÀ THA NHÂN
Liên hoan phim quốc tế Cannes năm 2010 đã trao Giải Thưởng Lớn (Grand Prix) cho bộ phim "Người của Thiên Chúa và tha nhân" (Des hommes et des dieux) của đạo diễn người Pháp Xavier Beauvois. Bộ phim mô tả những năm cuối, việc bắt cóc và bị ám sát của bảy đan sĩ Trappiste ở một vùng núi phía Bắc Algérie vào năm 1996. Để giúp độc giả hiểu và có cơ hội suy nghĩ thêm quanh bộ phim dựa trên sự kiện có thật này, chúng tôi xin giới thiệu thêm vài tư liệu được sử dụng trong bộ phim.
Tựa bộ phim lấy cảm hứng từ câu Thánh vịnh 82,6-7:
Ta đã phán: Hết thảy các ngươi đâyđều là bậc thần thánh, là con Đấng Tối Cao,thế nhưng rồi phải chết không khác kẻ phàm nhânvà có ngày sụp đổ như mọi bậc quan quyền.
Bên cạnh cách Thánh vịnh, một số bài Thánh thi còn được dùng trong bộ phim này. Ngoài bài Thánh thi "Chúng con không thấu hết mầu nhiệm của Ngài" (Nous ne savons pas ton mystère) của Soeur Chantal de Chambarand, lời các bài còn lại: "Vì Người ở với chúng ta" (Puisqu’il est avec nous), "Này là đêm" (Voici la nuit), "Lạy Cha sự sáng" (Ô Père des lumières) được Didier Rimaud, một thi sĩ và linh mục Dòng Tên Pháp sáng tác. Ngoài ra, vào cuối bộ phim, có phần thuyết minh (voix-off) của bản chúc thư mà cha Christian de Chergé, bề trên tu viện Đức Bà Atlas và là nhân vật chính trong phim.
…khi thấy trước việc phải nói lời "A-dieu" (Vĩnh biệt, hẹn gặp nhau trong Chúa!)Nếu một ngày nào đó sẽ đến - và có thể là chính hôm nay - lúc mà tôi sẽ trở thành nạn nhân của phong trào khủng bố lúc này dường như đang bao vây những ngoại kiều đang sống ở Algérie, thì tôi mong muốn rằng cộng đoàn, Giáo Hội và gia đình của tôi ghi nhớ rằng cuộc đời tôi đã dâng cho Chúa và đất nước này.Ước mong họ chấp nhận điều này, là vị Linh Sư duy nhất của mọi cuộc sống sẽ không xa lạ với một cuộc ra đi đầy thương tâm này. Xin họ hãy cầu nguyện cho tôi: Làm sao tôi có thể xứng đáng trước một hy lễ như thế? Xin cho họ biết nối kết cái chết này với biết bao cái chết trong bạo lực mà không ai biết đến hay bị đón nhận bằng thái độ thờ ơ.Cuộc đời tôi không cao giá hơn người nào khác. Nó cũng không kém hơn. Dù giá nào, nó không hề mang vẻ ngây ngô của trẻ con. Tôi đã trải nghiệm đủ để hiểu rằng mình cũng đã từng thông đồng với sự dữ, một sự dữ đáng tiếc vẫn còn giữ thế thượng phong trong thế giới, và cũng có thể chính là sự dữ mù quáng sẽ đánh quỵ tôi.
Tôi ước ao rằng vào giây phút sẽ đến ấy, tôi có được một khoảnh khắc minh mẫn để có thể giúp tôi xin ơn tha thứ từ Thiên Chúa và từ những anh em đồng loại, và đồng thời để tôi hết lòng tha thứ cho người sẽ cướp mạng sống của tôi. Tôi không ao ước một cái chết như thế. Tôi thấy nói ra điều này là quan trọng.
Thật vậy, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ vui mừng, khi dân tộc mà tôi thương mến bị kết tội cách hồ đồ vì cuộc ám sát mà tôi là nạn nhân. Đó sẽ là cuộc trả giá quá đắt, có thể nói như thế, cho điều mà người ta sẽ gọi là "ơn tử đạo", nhất là ơn ấy đến từ bàn tay của một người Algérie, dù cho người ấy có là ai, thậm chí khi người ấy tin rằng mình hành động vì muốn trung thành với điều người ấy cho là Hồi giáo.
Tôi biết rõ thái độ khinh bỉ mà người ta dành cho người Algérie xét một cách chung. Tôi cũng biết những hình ảnh móp méo mà một chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan nào đó đang ra sức cổ võ. Sẽ là điều quá dễ dàng để vỗ yên lương tâm của mình khi đánh đồng đường lối của tôn giáo này với thái độ cực đoan của những thành phần quá khích. Đất nước Algérie và Hồi giáo, đối với tôi là chuyện hoàn toàn khác. Đó là một thân thể và một tâm hồn. Tôi nghĩ là tôi đã rao giảng không ít thì nhiều về những ánh sáng và hiểu biết mà tôi đã nhận lãnh, và tìm thấy trong đó không biết bao nhiêu lần sợi dây liên kết chủ đạo của Tin Mừng mà tôi đã học trên đầu gối mẹ hiền, Giáo Hội đầu tiên của tôi, ngay trên mảnh đất Algérie này, và tự hồi ấy, trong thái độ tôn trọng các tín hữu Hồi giáo.
Hẳn là cái chết của tôi sẽ là dịp hay lý do để những người vội cho tôi là ngây thơ hay quá lý tưởng mà trêu chọc rằng: "Ước gì bây giờ ông ấy cho ta biết những gì ông ấy đang nghĩ!". Nhưng những người ấy nên biết rằng, cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi sự tò mò dồn nén nhất của đời mình. Này đây là lúc, nếu đẹp lòng Chúa, tôi được hội nhập ánh mắt của mình vào cái nhìn của Chúa Cha, để cùng với Người nhìn ngắm những con cái Hồi giáo của chính Người, theo cách Người nhìn họ, những người được chiếu tỏa bởi vinh quang của Đức Kitô, bởi hoa trái của cuộc Thương Khó của Người, những người mà Thánh Linh đã đổ ngập ân sủng. Niềm vui kín đáo của ân sủng ấy sẽ thiết lập sự hiệp thông, tái lập sự tương đồng trong khi vẫn vui đón nhận sự khác biệt. Cuộc đời bị đánh mất ấy, hoàn toàn là của tôi, hoàn toàn là của họ. Tôi tạ ơn Chúa là đấng dường như đã muốn đòi hỏi một cuộc đời như thế, chỉ vì Niềm Vui ấy, trong khi bất chấp và thách đố tất cả.
Trong lời cảm ơn, lời nói thay, từ lúc này, cho mọi điều về cuộc đời tôi, dĩ nhiên tôi cũng muốn bao hàm cả anh chị em, những người bạn của hôm qua và hôm nay, và cả anh chị em, những người bạn chốn này hay đang sát cánh bên cha mẹ, anh chị em của tôi và những người thân của họ, xin cho anh chị em được sinh gấp trăm như lời đã hứa!
Và cả anh nữa, hỡi người bạn vào phút chót, người không ý thức mình đang làm gì. Vâng tôi cũng muốn dâng lời cảm ơn và tiếng "A-dieu" (vĩnh biệt, hẹn gặp trong Chúa) mà anh đang chuẩn bị cho tôi. Ước gì chúng ta được dịp gặp lại nhau, như những kẻ trộm lành, trong Nước Trời, nếu điều đó đẹp lòng Thiên Chúa, Cha của cả hai chúng ta.
Amen! Inch´Allah!
Alger, ngày 1.12.1993
Tibhirine, ngày 1.1. 1994
Christian+

Nguồn: http://phimconggiao.net/nguoi-cua-chua-va-tha-nhan_b65522c36.html
Share:

Phim: WONDER- ĐIỀU KÌ DIỆU (2017)

MSC BoMo
Wonder nằm trong số những sản phẩm bán chạy nhất ở Mỹ (theo tờ New York Times)[5] và cũng nằm trong danh sách được nhận giải thưởng Texas Bluebonnet[6]. Quyển sách này đã chiến thắng giải thưởng Maine Student Book, giải thưởng sách dành cho thiếu nhi Vermont’s Dorothy Canfield Fisher năm 2014, giải thưởng Mark Twain năm 2015[7], giải thưởng Nene của Hawaii vào năm 2015 [8] và giải thưởng Junior Young Reader's Choice Award năm 2015.[9]

Điều Kỳ Diệu là câu chuyện cảm động về lòng tốt và nghị lực sống của Auggie – một cậu bé ngoan nhưng không may khuôn mặt bị dị dạng bẩm sinh do một chứng bệnh hiếm gặp. Auggie sống trong nỗi mặc cảm và hay gặp rắc rối tại trường khi bị bạn bè trêu chọc về ngoại hình khác thường. Liệu tình yêu thương và sự động viên từ gia đình có giúp Auggie có thêm sức mạnh vượt qua thử thách? Và liệu lòng tốt giữa con người với nhau có được đánh thức và xoa dịu nỗi đau? 

Wonder là tiểu thuyết đầu tay viết về trẻ em của nhà văn Raquel Jaramillo với bút danh là R. J. Palacio,[3] được xuất bản vào ngày 14 tháng 2 năm 2012.
Palacio phải viết tác phẩm Wonder sau khi lo sợ rằng đứa con trai mình (khi đó mới 3 tuổi) sẽ có phản ứng tiêu cực khi nhìn thấy một cô bé với khuôn mặt dị tật bẩm sinh ngồi bên cạnh cậu trong lúc họ đang xếp hàng chờ mua kem. Palacio đã nổ lực để giúp cậu con trai của mình có thể tránh khỏi trường hợp làm cô bé hay gia đình của cô cảm thấy thất vọng, nhưng cuối cùng lại làm cho tình hình nghiêm trọng thêm. Bài hát "Wonder" của Natalie Merchant đã giúp tác giả nhận ra rằng những trở ngại có thể để lại cho ta nhiều bài học quý giá. Palacio bắt đầu viết và cho ra đời cuốn sách sau khi lấy cảm hứng từ lời bài hát của Merchant. Cuốn sách cũng phát hành một ấn phẩm phụ với tựa đề 365 Days of Wonder (tạm dịch: 365 ngày của Wonder).

TÓM LƯỢC PHIM 
August “Auggie” Pullman là một đứa trẻ 10 tuổi sống ở vùng North River Heights thuộc quận Manhattan. Cậu mắc chứng bệnh dị tật khuôn mặt hiếm gặp mà cậu gọi là rối loạn xương mặt hàm dưới, căn bệnh này cũng thường được biết đến là hội chứng Treacher Collins và hở hàm ếch. Auggie đã trải qua hàng trăm cuộc phẫu thuật và mẹ cậu đã dạy cậu tại nhà thay vì đưa cậu đến trường. Nhưng sau đó cha mẹ cậu quyết định cho cậu bắt đầu theo học trung học tại trường tư thục dự bị Beecher vào mùa thu.
Auggie cùng mẹ cậu đến trường Beecher gặp ngài Tushman – giám đốc của trường và 3 học sinh khác: Jack Will, Julian Albans và Charlotte Cody. Mặc dù cảm thấy cực kỳ lo lắng và sợ hãi khi ở bên những đứa trẻ cùng tuổi, Auggie dần dần trở nên thích ứng và thậm chí bắt đầu yêu thích trường học. Cậu kết thân cùng với Jack và cô bạn Summer Dawson, cô bé đã ngồi cùng cậu trong giờ ăn trưa khi mà không một ai muốn làm điều đó. Khác với hai người kia, Julian thì hoàn toàn ngược lại, nó gần như không thể che giấu sự ghê tởm của mình đối với Auggie, không những xa lánh Auggie, Julian còn thường xuyên làm tổn thương đến cậu. Nó bắt nạt Auggie và chán ghét vẻ bề ngoài của cậu.
Trong đợt lễ hội hóa trang, Auggie thấy ý tưởng về trang phục Boba Fett không được khả thi, thay vào đó cậu bé đã mang bộ trang phục “Tiếng thét đẫm máu”. Vì không ai nhận ra mình nên Auggie nghe lén được Jack nói với Julian trong phòng học rằng cậu sẽ “tự sát” nếu trông giống như Auggie. Auggie cảm thấy tổn thương và bị phản bội bởi Jack, cậu muốn bỏ học, nhưng người chị 15 tuổi của cậu ấy Via đã thuyết phục cậu ấy không nên làm điều đó. Auggie đã tiết lộ bí mật đó cho Summer. Jack để ý thấy Auggie trở nên yên lặng và giữ khoảng cách,  cậu ấy hỏi Summer lý do tại sao Auggie như vậy, tuy cô bé không tiết lộ bí mật nhưng cô ấy lại nói bóng gió và nhắc đến “tiếng thét đẫm máu”. Thoạt đầu, Jack vẫn không nhận ra rằng Auggie đã nghe thấy những gì cậu ấy đã nói, cậu chỉ nghĩ rằng Auggie đang tránh né cậu ấy không vì lý do gì cả, và cậu ấy cũng bắt đầu tránh xa Auggie.
Tuy nhiên, vào tháng 12, Jack đã nhận ra rằng Auggie đã tình cờ nghe thấy tất cả những gì mà cậu đã nói và Auggie đã biết rằng Jack chỉ giả vờ làm bạn với cậu ta mà thôi, điều đó làm cho Jack bị sốc. Trong lớp khoa học, Auggie và Jack là cộng sự của nhau trong một bài tập. Khi Julian xin thầy giáo cho cậu ta thay thế Auggie trở thành cộng sự của Jack thì Jack lại từ chối. Khi Julian gọi Auggie là “đồ quái vật”, Jack đã đấm vào mặt Julian để trả thù.Và cũng vì hành động đó mà Jack đã bị đình chỉ học trong 2 ngày. Biết được rằng Julian có thể sẽ gặp rắc rối vì đã nhục mạ Auggie, Jack đã không mách với thầy Tushman về những chuyện đã xảy ra. Mẹ của Julian nói rằng Auggie không phù hợp với trường Beecher vì đây không phải là trường dành cho học sinh khiếm khuyết nhưng thầy Tushman và tất cả mọi người đều không đồng ý với bà. Jack và Auggie quay trở lại làm bạn của nhau sau khi Jack xin lỗi và giải thích rằng cậu không hề muốn nói những điều không hay về Auggie.
Suốt thời gian còn lại trong năm học, Auggie gặp rất nhiều trở ngại, khó khăn, nhưng nguyên nhân chủ yếu đều là do tên đầu sỏ Julian đã xúi dục nhóm bạn của mình xa lánh và cô lập Auggie và Jack. Julian dán những tờ giấy ghi đầy những lời ác ý lên tủ đồ của Auggie và Jack, nhưng hai cậu sẵn sàng đáp trả lại những lời ghi chú đó. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu thay đổi sau chuyến cắm trại qua đêm ở khu bảo tồn thiên nhiên, Auggie và Jack bị một nhóm học sinh lớp bảy ở trường khác bắt nạt, chúng còn chế giễu và trêu chọc Auggie. Nhưng không chỉ có mình Jack bảo vệAuggie, mà những bạn khác trong lớp như Miles Noury, Henry Joplin, và Amos Conti (người từng chơi chung nhóm với Julian) cũng đứng lên bênh vực và giúp đỡ cậu.
Tại buỗi lễ tốt nghiệp, Auggie được trao “huy chương Henry Ward Beecher” vinh danh những học sinh nổi bật hoặc là tấm gương tiêu biểu ở lĩnh vực nhất định nào đó trong suốt năm học. Tại đó, mọi người trong khán phòng đều đứng dậy hoan hô và vỗ tay chúc mừng Auggie. Sau đó, cậu cùng chụp hình với mọi người (việc mà cậu luôn từ chối trước đây) và trở về nhà với bữa tiệc chúc mừng. Câu truyện kết thúc bằng lời thì thầm của mẹ Auggie với cậu: “Con thật sự là một điều kì diệu.” 

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Wonder_(ti%E1%BB%83u_thuy%E1%BA%BFt_c%E1%BB%A7a_Palacio)

Share:

PHIM Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu | The Story of Saint Thérèse of Lisieux (2004)

Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu | The Story of Saint Thérèse of Lisieux (2004)

MSC
Thánh nữ Têrêxa Hài Đồng Giêsu, mà GH kính nhớ, là một vị thánh có nhiều liên hệ với chúng ta, nhất là trong khía cạnh truyền giáo, vì thánh nữ đã được đặt làm Bổn Mạng các miền truyền giáo, cũng như trong khía cạnh tu đức, vì thánh nữ đã mở ra con đường thơ ấu thiêng liêng.Xin Thánh Têrêxa giúp chúng ta có được một tâm hồn truyền giáo như người, và noi gương người sống đơn sơ phó thác trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa Têrêxa Hài Đồng Giêsu sinh năm 1873, qua đời năm 1897, quả là một vị thánh rất trẻ, chỉ sống được 24 tuổi đời. Một vị thánh rất hợp thời. Một vị thánh rất gần với chúng ta. Cũng là một trong những khuôn mặt lớn của Giáo Hội công giáo, đã được Đức Piô XI tôn phong làm Bổn Mạng các xứ truyền giáo, ngang hàng với thánh Phanxicô Xaviê của mấy thế kỷ trước. Lại còn được phong tiến sĩ Hội Thánh nữa (1997). Tuổi thì trẻ, cuộc đời thì vắn vỏi, mà danh lại cao, sao được như thế ? Thực sự, chẳng có gì khác lạ, chẳng có dấu hiệu đặc biệt nào bày tỏ ra bên ngoài. Với chuỗi ngày qua đi như những điệu buồn trong nếp sống kín cổng cao tường, tưởng cũng như trăm ngàn người khác, như trăm ngàn cuộc đời khác. Nhưng không phải vậy. Nếp sống ấy là một sự khai phá, một sự trở về nguồn. Nó không rườm rà, không kênh kiệu. Nó dễ dàng, ai cũng có thể theo được. Nhưng nó lại mới mẻ, do nhiều người đã quên nó, hoặc biết đấy mà không thích hoặc không thèm theo. Nếp sống ấy chính là con đường thơ ấu thiêng liêng của chị thánh. Mẹ mất sớm, Têrêxa chỉ còn biết có tình phụ tử.

Cũng may, thánh nữ có một người cha rất đạo đức. Ông đã có lần muốn đi tu, nhưng không thành, rồi sau lập gia đình. Ông rất mực thương các con, nhất là đứa con nhỏ sớm mất mẹ. Xin gì cho nấy, đòi gì được nấy. “Ba ơi, bồng con”. “Ba ơi, dắt con lên lầu”. “Ba ơi, đưa con ra ngoài nhìn mấy ông sao”. Người cha bao giờ cũng làm theo những lời xin đó của con. Ông là một thứ gà trống phải kiêm nhiệm cả vai trò của gà mái. Tuy chiều Têrêxa, nhưng không bao giờ ông quên nhiệm vụ hướng dẫn con nhìn về quê trời. Sau này, khi lớn lên, Têrêxa hiểu được hơn tình của người cha dành cho mình, thì cũng là lúc chị phải xa cha, xa nhà, giã từ cuộc sống thế tục, theo chân các chị vào tu trong dòng kín. Song cũng chính ở đây, Têrêxa lại khám phá ra một tình phụ tử khác, vừa thay thế cho tình cha con ruột thịt, vừa bền lâu và sâu đậm hơn nhiều. Đó là tình phụ tử của Thiên Chúa đối với chị. Bền lâu, vì Chúa Cha hằng hiện diện bên chị. Cần gặp gỡ, chuyện vãn, cầu xin, là có ngay. Sâu đậm, vì Thiên Chúa là Tình Yêu, hằng tuôn đổ tình yêu cho những ai chạy đến với Người. Một tình yêu không dựa trên giác quan, không dựa trên cảm xúc nhất thời. Một tình yêu hoàn toàn vô vị lợi. Biết vậy nên Têrêxa đã tập sống với tình phụ tử ấy. Đối với Chúa là Cha, còn gì đẹp hơn cho một người con là sống đơn sơ, ngay thật và phó thác, như con trẻ. Trẻ thì có sao nói vậy. Thưa lại với Chúa khi chị em nói này nói nọ, để được Chúa ủi an. Tỏ bày niềm vui với Chúa khi đã làm một việc lành, để được Chúa chỉ dạy thêm. Gặp khó khăn thì hoàn toàn phó thác vào Chúa, như gà con nấp dưới cánh gà mẹ. Nhờ sống đúng tình cha con như thế, theo con đường thơ ấu thiêng liêng như thế, mà Têrêxa đã được Chúa chúc phúc. TC có thể nói với mọi người về Têrêxa như thế này: Ai hạ mình xuống như trẻ này, sẽ là kẻ lớn nhất trong Nước Trời. Chúng ta có dám đi theo con đường của Têrêxa chăng? Có muốn sống tinh thần thơ ấu của chị thánh chăng? Trong Tin Mừng, chúng ta được thấy thái độ của Chúa Giêsu đối với trẻ em: để chúng đến gần, chúc lành cho chúng, coi chúng là mẫu mực cho người lớn. Chúa muốn nói gì khi tỏ thái độ như vậy? Chắc chắn Ngài không muốn cho chúng ta sống như con nít, vô lo, khờ khạo. Vào Nươc Trời là phải biết suy nghĩ, khôn ngoan, cương quyết, dũng cảm. Nước Trời chỉ dành cho những người có sức mạnh, như có lần Chúa đã nói.

Tuy nhiên, Chúa muốn cho chúng ta giống như con trẻ, tức là có những cách xử sự đáng yêu như con trẻ, những cách xử sự phải có đối với Thiên Chúa là Cha chúng ta. Nhất là thái độ cởi mở, luôn phó thác và cậy nhờ vào Cha trong mọi sự. Phần chúng ta, thành thực mà nói, nhiều người trẻ tuổi mà ít trẻ tính, không trẻ tâm hồn. Càng lớn tuổi hơn thì càng khó hơn. Chúng ta muốn làm người lớn trước mặt người khác, mà vô tình cũng muốn làm lớn trước mặt Thiên Chúa. Mà người lớn thì lắm ưu tư, lo lắng, dằn vặt, muốn tự mình giải quyết mọi sự. Nhưng nhiều khi chẳng giải quyết được gì, vì có những chuyện ngoài khả năng và vượt tầm tay. Như vậy chẳng phải là quên đi tâm tình phó thác rồi sao? Chúng ta gọi Thiên Chúa là Cha, “Lạy Cha chúng con”, nhưng gọi tên Cha mà lòng thì sợ. Sợ hơn yêu. Sợ thì đâu còn thân tình. Chúng ta muốn tránh không nhớ tới Cha. Thảng hoặc nhớ đến thì làm một hành vi nào đó cho qua một chút bổn phận đối với Cha. Đó là lúc cầu nguyện. Thành thử cầu nguyện không còn là những giây phút bộc lộ chân tình. Tệ hơn nữa là thái độ tính toán khi đến với Cha: đến thì được gì và mất gì. Nhiều lúc chúng ta so đo hơn thiệt, nhất là thấy mất thì giờ khi làm việc đạo đức. Nhiều lúc chúng ta chán nản khi cầu không được, ước không thấy. Một tâm hồn đơn sơ đâu có tính toán như vậy. Têrêxa đâu có tính toán như vậy. Chúng ta còn thua chị thánh nhiều lắm Mỗi người chúng ta, nhân ngày lễ hôm nay, hãy suy nghĩ thêm về cuộc đời của Têrêxa, mà những nét chính hẳn ai nấy đều biết. Chúng ta sẽ thấy rằng, trên con đường thánh thiện, người ta trở thành con trẻ khi nhận ra Thiên Chúa thật lớn và giầu lòng yêu thương, một tình yêu của người cha đối với con cái. Thánh nữ Têrêxa sẽ giúp ta đi vào con đường đó.

Share:

Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII

Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII (Tiếng Latinh: Ioannes PP. XXIII; tiếng Ý: Giovanni XXIII, tên khai sinh: Angelo Giuseppe Roncalli, 25 tháng 11 năm 1881 – 3 tháng 6 năm 1963) là vị Giáo hoàng thứ 261 của Giáo hội Công giáo Rôma. Theo niên giám Tòa Thánh năm 2003 xác định ngày đắc cử Giáo hoàng là ngày 28 tháng 10 năm 1958, đăng quang ngày 8 tháng 11 và kết thúc triều đại của mình vào ngày 3 tháng 6 năm 1963.
Đức Giáo Hoàng khởi sự Vatican II
[Phim] Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII
Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII là người đã triệu tập Công đồng Vatican II (1962 – 1965) nhưng không thể sống tiếp để hoàn tất nó khi qua đời ngày 3 tháng 6 năm 1963. NGài cùng với Giáo hoàng Piô IX được phong chân phước vào ngày 3 tháng 9 năm 2000 bởi Giáo hoàng Gioan Phaolô II. Ngài đã được tuyên phong hiển Thánh cùng với Chân phước Giáo hoàng Gioan Phaolô II vào ngày 27 tháng 4 năm 2014 bởi Giáo hoàng Phanxicô.
Người ta thường gọi NGài là “Ðức Giáo hoàng Gioan Nhân hậu”, và Ngài cũng là con cái của Thánh Phanxicô, khi Ngài gia nhập Dòng Ba lúc còn là một chủng sinh. Vị Giáo hoàng khiêm tốn này thường bắt chước lời của ông Giuse ở Ai Cập (Cựu Ước) chào hỏi các thành viên của Dòng Ba Phanxicô: “Tôi là Giuse, người anh em của quý vị.”
Share:

Fireproof: Sức chịu lửa

MSC
SỨC CHỊU LỬA


Phim Sức Chịu Lửa là bộ phim tình cảm tâm lý kể về một cặp vợ chồng sau hôn nhân. Sau 7 năm là vợ chồng, không chỉ riêng Caleb mà cô vợ của anh là Catherine Holt cũng cảm thấy rằng tình cảm của họ càng lúc càng cách xa. Không ai trong hai người họ hiểu được những áp lực mà người kia đang phải chịu đựng, khi mà, Caleb là một người lính cứu hỏa còn Catherine là một giám đốc quan hệ công chúng của một khách sạn. Khi cặp đôi chuẩn bị thực hiện những thủ tục để chính thức li dị, cha của Caleb đã thách thức Caleb thử cảm nhận một cuộc thử nghiệm mà ông gọi là "The Love Dare". Trong phim này, cứ đinh ninh rằng nếu cố gắng thì cũng không hại gì, Caleb miễn cưỡng thực hiện lời thách thức của cha, nhưng đó hoàn toàn là do sự thách thức chứ không phải nhằm để cứu vãn cuộc hôn nhân của chính mình... Liệu người cha có cứu vãn cuộc hôn nhân của con mình? Họ có học được bài học về sự sẻ chia và cảm thông? Xin mời các bạn hãy khám phá nhé.
Share:

Cuộc đời của Pi: The Life of Pi


Cuộc đời của Pi (tiếng Anh: Life of Pi) là một tiểu thuyết của nhà văn người Canada Yann Martel, được xuất bản năm 2001 bởi nhà xuất bản Knopf Canada. Năm 2002, cuốn sách giúp tác giả giành được giải Man Booker. Năm 2003, văn bản tiếng Anh, Life of Pi, được chọn cho giải Canada Reads và văn bản tiếng Pháp, L'Histoire de Pi, được chọn cho giải Le combat des livres; cả hai giải là của CBC Radio.

NỘI DUNG
Tác phẩm kể về cậu bé Piscine Molitor Patel, sau đó, cậu tự gọi mình là Pi. Pi là con trai của một chủ vườn thú tại vùng Pondicherry của Ấn Độ. Cậu say mê tôn giáo và cùng một lúc theo cả đạo Hindu, đạo Hồiđạo Thiên Chúa. Để tránh những biến cố chính trị, gia đình cậu chuyển toàn bộ vườn thú tới Canada trên một con tàu của Nhật Bản có tên là Tsimtsum. Con tàu đã gặp một cơn bão lớn và chìm, còn Pi lạc mất gia đình mình, cậu sống sót trên chiếc thuyền cứu hộ cùng một con hổ Bengal có tên Richard Parker, một con linh cẩu, một con đười ươi và một con ngựa vằn. Cuối cùng, chỉ còn lại con hổ và cậu lênh đênh trên biển. Sử dụng những hiểu biết về nuôi dưỡng thú hoang, Pi đã duy trì sự sống của cả cậu và Richard Parker cho tới khi cả hai dạt lên một bờ biển. Câu chuyện bắt đầu khi tác giả gặp Pi, lúc này đã ở tuổi trung niên có vợ và hai con, tại Winnipeg - Canada và bắt đầu ghi chép lại chuyện đời của anh.
Piscine Molitor Patel hay còn gọi là "Pi" Patel là người kể chuyện và nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết. Cậu được đặt tên theo tên của một hồ bơi ở Paris, mặc dù thực tế là cậu cũng như của cha mình đặc biệt thích bơi. Phần 1 câu chuyện bắt đầu được kể khi Pi ở tuổi trung niên, bây giờ đã kết hôn và có gia đình riêng của mình, và sống ở Winnipeg, Canada. Đồng thời các sự kiện chính của phần 2 câu chuyện, khi cậu mới mười sáu tuổi. Pi kể lại câu chuyện của cuộc đời mình và 227 ngày hành trình của mình trên xuồng cứu sinh sau khi con tàu chìm ở giữa Thái Bình Dương trong một chuyến đi đến Bắc Mỹ. Chuyến đi này là thử thách cực độ cả về tinh thần lẫn thể xác. Bạn đồng hành của Pi là một con hổ Ben-gan trưởng thành, vừa là mối nguy lại vừa là cái neo giúp Pi bám lấy cuộc sống. Phần 3 của câu chuyện diễn ra tại một bệnh xá của Mê-hi-cô, nơi hai viên chức của hãng tàu Nhật Bản phỏng vấn Pi về nguyên nhân tàu chìm. Giải thích thêm về tên "Pi": Do tên Piscine phát âm là "Pit-xin", rất dễ nhầm với Pissing, do đó nhân vật chính quyết định lấy tên là Pi để tránh bị trêu chọc.

Share:

You Are the Apple of My Eye - Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi



Xin hân hạnh giới thiệu các bạn để có thể giải trí trong những ngày sắp nghỉ tết chăng?
Bộ phim dựa trên những trải nghiệm có thật của đạo diễn Cửu Bá Đao là câu chuyện đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào, đắng cay, xen lẫn tiếc nuối và có thể xảy ra với bất kỳ ai từng trải qua lứa tuổi học trò.
Với mỗi người, thời học sinh là những hình ảnh rất khác nhau. Đó có thể là những trò nghịch dại vô tư, những hình bóng thân quen trong lớp học, những vết mực trên chiếc áo đồng phục hay mối tình đầu hồn nhiên. Đến khi tốt nghiệp và trưởng thành, những năm tháng ấy trở thành những ký ức mà mỗi lần nhắc lại đều gợi lên một nỗi nhớ da diết, cồn cào.
Hầu như ai cũng đều phải trải qua lứa tuổi học trò với bao ngô nghê, bồng bột. Đạo diễn người Đài Loan, Cửu Bá Đao, đã đưa những trải nghiệm của chính ông, nhưng cũng là của rất nhiều người, vào trong bộ phim You Are The Apple of My Eye - tác phẩm gây sốt màn ảnh Hoa ngữ năm ngoái.
Lấy bối cảnh ở Đài Loan vào năm 1994, You Are The Apple of My Eye (tên gốc là Những năm tháng ấy, cô gái mà chúng ta cùng theo đuổi) là câu chuyện về nhóm bạn thân gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên, A Hòa trong những năm tháng cấp ba cùng thích cô bạn cùng lớp xinh xắn và học giỏi - Thẩm Giai Nghi. Trong nhóm, Kha Cảnh Đằng là học sinh cá biệt và bị xếp lên ngồi phía trước Thẩm Giai Nghi để cô kèm cặp. Một hôm, Cảnh Đằng chịu phạt thay cho Giai Nghi và từ đó, cô nữ sinh ưu tú bắt đầu giúp đỡ chàng nam sinh cá biệt học hành tử tế hơn.
 
Các nhân vật chính của "You Are The Apple Of My Eye"



Từ những buổi học chung, những cảm xúc kỳ lạ giữa Giai Nghi và Cảnh Đằng bắt đầu nảy nở. Họ giữ mối quan hệ thân thiết, có phần mập mờ tới lúc lên đại học. Mặc dù Cảnh Đằng nhiều lần tỏ tình nhưng Giai Nghi vẫn chỉ im lặng. Những năm tháng ấy cứ thế trôi đi cho tới khi họ trưởng thành và có những lựa chọn riêng cho tương lai…
Nội dung của You Are The Apple of My Eye khá đơn giản và tưởng như có thể thấy ở bất kỳ bộ phim tuổi teen nào khác. Trong suốt chiều dài phim cũng chẳng có cao trào nào lên tới đỉnh điểm để khiến người xem phải hồi hộp, băn khoăn. Đường dây câu chuyện cũng không có gì đặc biệt nhưng chính cách kể tinh tế của đạo diễn Cửu Bá Đao đã đánh thức những ký ức được lưu giữ trong tâm hồn mỗi người. Mỗi nhân vật, mỗi câu chuyện, tình tiết trong phim như khiến chúng ta nhớ lại chính mình ở những năm tháng xưa kia.
Vết mực trên áo, những cái ngáp trong giờ chào cờ dưới sân trường, những bài giảng đều đều, những câu chuyện ma nhảm nhí, những câu hỏi, thắc mắc ngây ngô, nụ cười trong veo của cô gái bàn dưới… tất cả đều giống như những trang nhật ký học trò đang được lật lại một cách từ từ khiến ta có cảm giác bồi hồi, xao xuyến. Giai đoạn cấp ba chỉ kéo dài 3 năm nhưng đó có thể coi là thời gian tuyệt vời nhất, ác mộng nhất, ngọt ngào nhất của bất kỳ ai. Nụ hôn đầu, mối tình trẻ con, những hành động điên rồ, ấu trĩ đều có thể xảy ra trong những năm tháng ấy.




Ai cũng có một thời tuổi trẻ trong trẻo, thơ ngây.




You Are The Apple of My Eye dẫn dắt người xem qua lời kể của anh chàng Kha Cảnh Đằng cùng những lời độc thoại rất gần gũi như “Ở cùng một độ tuổi, những cô gái thường già dặn hơn các chàng trai” hay “Đứng trước người con gái mình thực sự thích, chúng ta đều trở nên ngốc nghếch”. Bên cạnh đó, phần đối thoại giữa các nhân vật cũng rất chân thật. Khi Kha Cảnh Đằng nói với Giai Nghi: “Những bài toán này chẳng giúp ích gì cho cuộc đời cả. 10 năm sau, kể cả tớ không biết ‘Log’ là gì thì tớ vẫn có thể sống tốt. Vậy tại sao cậu còn học hành chăm chỉ làm gì?”, cô nữ sinh ưu tú đáp lại rằng: “Vốn dĩ cuộc đời có nhiều việc làm chẳng mang lại lợi ích gì mà”.
Thời gian trong phim kéo dài từ năm 1994, khi các nhân vật học năm cuối trung học, tới năm 2005, khi tất cả đều trưởng thành. Từng chi tiết, bối cảnh đều được đạo diễn Cửu Bá Đao thực hiện rất chi tiết, tỉ mỉ. Ở thời điểm 2001, trong phân đoạn một nhân vật của nhóm 5 người đi du học, nếu người xem để ý kỹ sẽ thấy ở hậu cảnh có poster của các bộ phim thời kỳ này như Ngọa hổ tàng long, Trân Châu cảng hay Cối xay gió đỏ. Những tiểu tiết này đều góp phần làm nên sự tinh tế trong cách xây dựng của đạo diễn.
Ngoài ra, You Are The Apple of My Eye còn chân thực bởi những chi tiết lịch sử có thật được cài cắm vào phim như sự kiện nhóm nhạc Air Supply tới Đài Loan biểu diễn năm 1994 hay trận động đất kinh hoàng ở Đài Bắc vào ngày 21/9/1999. Không những vậy, đạo diễn Cửu Bá Đao còn hài hước nhắc tới những ngôi sao phim khiêu dâm Nhật Bản như là một phần ký ức của nhân vật Kha Cảnh Đằng - cũng là nguyên mẫu của chính ông.



Những vết mực lưu giữ trên chiếc áo trắng đồng phục


Thời gian luôn trôi đi thật nhanh và chẳng mấy chốc, những đứa trẻ đều trở thành người lớn. Nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, ở mỗi “người lớn” vẫn luôn tồn tại phần “trẻ con”, dù ít hay nhiều và luôn chực chờ để phát tiết ra khi có cơ hội. Bỗng một ngày đi trên đường được gặp lại những người bạn cũ xưa kia, hay mối tình đầu của tuổi học trò, ký ức sẽ biến chúng ta trở lại thành con người của những ngày tháng cũ, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Cảm giác ấy đủ để ta có thể gọi tên kỷ niệm, đủ để ta nhớ được rằng ngày xưa mình đã yêu – ghét – khóc – cười thế nào. Những gì mà các nhân vật của You Are The Apple of My Eye đã trải qua, cũng là những chính là những trải nghiệm đối với rất nhiều người.
Tình cảm giữa Cảnh Đằng và Giai Nghi trong phim được khắc họa một cách trong trẻo, thô sơ, trong sáng và đẹp đẽ như chính lứa tuổi học trò. Mối tình đầu với nhiều bối rối, ngờ nghệch nhưng luôn để lại ấn tượng sâu đậm nhất. Nó đến một cách tự nhiên, bất ngờ và trôi đi cũng thật chóng vánh để rồi khiến ta cứ phải đi tìm lại với bao tiếc nuối. Chỉ có tình yêu tuổi học trò mới tạo nên được những màn tỏ tình “đánh đố” nhưng lại mang nhiều ý nghĩa.
Câu “You Are The Apple of My Eye” mà Kha Cảnh Đằng dành cho Thẩm Giai Nghi được bắt nguồn từ đại văn hào Shakespeare. “Apple” ở đây có thể hiểu là “con ngươi” của đôi mắt và khi một người được ví như vậy thì có thể hiểu rằng lời tỏ tình này chính là một cách biểu đạt khác đi của câu nói truyền thống “I love you so much”.
“… Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột ấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi …”. Hãy trân trọng và lưu giữ những kỷ niệm của tuổi học trò, của mối tình đầu để đến một lúc nào đó bất chợt nhớ lại, ta có thể mỉm cười và nói với những năm tháng ấy rằng: “You Are The Apple of My Eye”.


Share:

Ý cầu nguyện Đức Phanxicô

Recent Posts

Bài đăng phổ biến

Tổng số lượt xem trang

Khách

Flag Counter

Follow